Tình yêu không cần phải hoàn hảo, nó chỉ cần chân thật. 45. Hạnh phúc không phải là được nhiều người yêu. Mà là được được một người yêu rất nhiều! 46. Yêu một người là nghĩ về người đó cuối cùng trước khi đi ngủ và nhớ về người đó đầu tiên khi tỉnh dậy. Sep 8, 2022. #1. Ông anh bên nước ngoài (us) nói dm bên này mấy công ty như công ty y công ty x xàm xàm nó kiện cho chết mẹ luôn bên này thấy mắc cười quá. Tôi hỏi bảo vệ sao, ổng nói dm quảng cáo nổ banh trời mà nó dùng thấy không đúng tào lao nó trả lại phải trả tiền 17. Bao gồm một bạn nào đó: ghi nhớ anh, buộc phải anh, băn khoăn lo lắng cho anh, đơn độc nếu không tồn tại anh. Anh biết là ai không? con khỉ trong…. Sở Thú. G9 18. Cứng cáp ấy sẽ ngủ ngon lắm rồi. Tín đồ ta dường như không ngủ được trên đây nè. Chuyện đang bé tuy nhiên nếu muốn nó sẽ rất to . Vì anh rất nhiều tiền . Cớ sao lại cứ phải thấy những thứ động trời. Tiền lệ đầu tiên tưởng núi hoá ra đồi . Anh không nói luyên thuyên. Câu 1. Đó là khả năng có được quyền tự do chọn lựa, chọn lựa một thái độ, chọn lựa một cách sống, một cách nhìn. Câu 2. Những người được xem là những người đang tồn tại chứ không phải sống thực sự: những người suy sụp tinh thần hay thất bại, bỏ qua cơ hội trong cuộc sống, không biết sử dụng . CHAP 25 Buổi đấu thầu nhanh chóng được tổ chức. Người chủ trì là bố của Luhan. Và tất nhiên theo lẽ thường, công ti của Sehun thắng thầu một cách tuyệt đối và dễ dàng. Luhan lúc đầu cũng có chút khó hiểu, rõ ràng kế hoạch của nhiều công ti khác có phần sáng tạo và hay hơn của Oh Sehun, vậy mà vẫn không được chấp nhận. Nhưng cậu nghĩ rằng, chắc chắc bố cậu có một cách hiểu khác, thấy được tiềm năng trong bản kế hoạch và đầu tư của công ti hắn, và cậu tin tưởng ông. Việc thắng thầu của Oh Sehun sẽ dẫn đến việc, đại diện của cả hai công ti đều phải gặp mặt nhau thường xuyên để bàn bạc công việc. Dễ hiểu, Luhan là đại diện của công ti mình, phải đến công ti của Oh Sehun hắn làm giám sát viên. Đơn giản cậu như là thanh tra cố định, ở lại Mada để theo dõi tiến trình của Mada, đảm bảo không có sơ suất hay tham nhũng gì xảy ra. Luhan lúc này, mặt cậu trơ lì rồi. Nghe bố nói, cậu đơn giản mỉm cười, gật đầu. Càng dễ cho sau này có thể hạ gục hắn. Buổi chiều hôm đó, cậu đã dọn những đồ cần thiết, cho vào một cái hộp giấy, mang sang Mada. Phòng của cậu là một căn phòng vừa phải, nhưng nó lại nằm gọn trong văn phòng tổng giám đốc. Phòng của cậu, trông giống là phòng của một thư kí hơn là phòng của giám sát viên. Luhan tặc lưỡi chấp nhận. Cậu ngồi xuống, bắt đầu làm việc. “Xin chào, giám sát viên!” Cậu không ngẩng mặt lên, tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính. “Giám sát viên của Vebo, sao lại mất lịch sự như thế cơ chứ?” Luhan đứng dậy, giơ tay ra, bắt tay với hắn. “Xin chào, tôi là Luhan của Vebo. Sau này chúng ta sẽ phải hợp tác nhiều, xin giúp đỡ!” Hắn nhìn bàn tay của Luhan giơ trên không trung, nhìn cậu châm chọc. Cậu không thấy hắn có ý định muốn bắt tay mình, liền hạ tay, ngồi xuống, tiếp tục làm việc. “Luhan, cậu đã trưởng thành thật rồi, đó nhỉ?” “Xin giám đốc ra ngoài cho tôi làm việc!” “Đúng rồi, cậu trưởng thành rồi. Thậm chí còn đã kết hôn và có con cơ mà !” Luhan lừ mắt nhìn hắn. Hắn ngồi lên mép bàn của cậu, cười khiêu khích. “Ai cũng đều phải trưởng thành, cả tôi, cả anh. Không phải tổng giám đốc của chúng ta cũng đã lấy vợ và có một cuộc sống hạnh phúc hay sao?” Hắn tối sầm mặt xuống. “Vậy, cậu và người kia đã kết hôn thật? Có con thật?” “Tất nhiên!” Luhan thay đổi tư thế ngồi, thoải mái nhìn hắn. Hắn đạp vào ghế của cậu. Ghế có bánh xe, liền nhanh chóng lao đi, va mạnh vào tường. Luhan sợ hãi ôm lấy đầu, co rúm người lại. Cậu bị giật mình, hét lên một tiếng. “Anh làm cái gì vậy? Anh bị điên hả?” Cậu đứng dậy, lông mày xếch ngược lên, tức giận. Thái độ vừa nãy là như thế nào? Hành xử như một tên điên như thế, thực sự xứng đáng là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn sao? Hắn liếc nhìn cậu một cái, rồi đạp cửa ra khỏi phòng. Haha, kết hôn rồi mà không đeo nhẫn, em coi tôi là cái mẹ gì vậy, Luhan? Ngu ngốc ! * “Thưa tổng giám đốc, đây là tài liệu mà giám đốc đã yêu cầu chúng tôi điều tra!” Tên thám tử đưa ra cho hắn một bọc giấy. Luhan, 8 năm trước ra nước ngoài, quen Wu Yifan do cùng học chung một trường đại học. Cả hai rất thân thiết với nhau. Một năm sau, Luhan đẻ ra Luran. Theo thông tin đã được xác nhận với bệnh viện thì Luhan đã sinh ra con bé trong một bệnh viện tư nhỏ, nhưng lại có thông tin là Luhan đã nhận nuôi con bé từ một cô nhi viện. Trên tờ giấy có ghi thông tin Luhan và Wu Yifan đã đăng kí kết hôn tại nước ngoài, làm trong bí mật. Đứa bé cũng là con của của hai người đó, nhận nuôi. “Nhưng thưa giám đốc, có điều lạ là, năm đầu tiên khi cậu Luhan ra nước ngoài, không có một thông tin chi tiết cụ thể nào, chỉ biết là cậu ấy học đại học X ở đó. Nhưng giáo sinh của lớp đã chắc chắn rằng cậu ấy chỉ đến lớp trong vòng một tháng đầu. Từ đó cho đến năm thứ 2 thì mới thấy cậu ấy xuất hiện. Một mối quan hệ chung của Wu Yifan và Luhan đã khẳng định rằng hai người đó rất lâu sau mới thân nhau đến như vậy. Tuy vậy thông tin này vẫn chưa chắc chắn, chỉ là lời kể lại của bạn bè và giảng viên…” Oh Sehun cau mày. Có điều gì đó mờ ám ở đây… * Hôm sau, hắn đỗ xe trước cổng trưởng tiểu học của Luran. Không có ý đồ gì đen tối, hắn chỉ muốn nói chuyện với con bé thôi. Từ xa, đã thấy Luran đáng yêu chầm chậm đeo cặp sách đi ra ngoài. Hắn liền tiến lại gần. “Chào con, con có phải con của ba Luhan không?” Con bé mở đôi mắt tròn xoe nhìn hắn. Con bé có đôi mắt trông y hệt Luhan. Đẹp, tinh khiết, trong lành. “Vâng ạ!” “Chú là đồng nghiệp của ba con. Ba con hôm nay bận quá, nhờ chú đưa con đi ăn và đưa con về!” Hắn vừa nói vừa giơ ra một bức ảnh của mình và Luhan, để cho cô bé thấy, hai người quen nhau, và rất thân thiết. “Oa, là ba con với chú này!” “Đúng rồi! Bây giờ con đi với chú nhé!” “Vâng ạ!” Vừa nói, hắn dễ dàng dắt tay con bé đi. Hắn đưa con bé đến McDonald, để con bé chọn đồ ăn thoải mái. “Luran à, con bây giờ bao nhiêu tuổi rồi?” “Con ạ? Con 7 tuổi ạ! Cơ mà chú là đồng nghiệp của ba, nên chắc nói với chú cũng được!” Con bé ra vẻ bí mật, rồi kéo hắn lại gần, thì thầm vào tai hắn. “Thực ra là con 8 tuổi đấy! Nhưng con không hiểu sao ba con cứ bắt con phải nói với mọi người là còn 7 tuổi, con cũng phải đi học trễ một năm!” 8 tuổi? Đi học trễ một năm? Con bé cười. Con bé có hai núm đồng tiền xinh thật! “Tại chú cho con ăn nên con mới nói bí mật cho chú đấy!” Hắn cười, xoa đầu con bé. “Con có hai ba đúng không, Luran?” “Vâng, ba Luhan và bố nuôi Yifan!” “Bố nuôi?” “Vâng, bố nuôi. Tại bố Yifan chơi thân với ba con, nên ba con bảo con kêu là bố! Nhưng bố cũng tốt với con cực kì nha, chiều con hơn cả ba Luhan nữa !” Hắn cau mày. Cái gì vậy? Không phải…. “Luran à, con sinh nhật vào tháng mấy vậy?” “Chú hỏi làm gì ạ?” “Để khi đó chú sẽ tặng cho con một món quà thật đẹp!” “Con không biết, nhưng ba nói là sinh nhật con là vào giáng sinh! Giáng sinh chú phải tặng con hai món quà đó!” Giáng sinh? Sinh tháng 12? Luhan ra nước ngoài vào cuối tháng 4? Không lẽ? Những hình ảnh vào cái đêm mà hắn cưỡng đoạt cậu bỗng ùa về. Đúng rồi, hôm đó hình như cậu chưa uống thuốc tránh thai. Sáng hôm đó, hắn cũng không nhắc cậu phải uống. Hắn nhìn Luran đang ăn ngon lành bên cạnh mình. Chắc chắn! Con bé xinh đẹp y hệt Luhan, nhưng nhìn đôi môi và sống mũi lại na ná hắn. Hắn không có lầm tưởng, nhưng thực sự là giống thật. “Luran à, con ăn xong chưa? Chúng ta đi về nhé!” “Vâng ạ!” Hắn nắm tay con bé, đưa nó về. Trong xe, nó cứ líu lo, khi thì hát, khi thì lại kể về chuyện của ba nó, kể bố Yifan thích ba nó như thế nào, kể cả chuyện có lần nó nhìn thấy bố Yifan hôn trộm ba nó lúc ba nó ngủ. Oh Sehun không nói gì. Hắn đang hoài nghi rất nhiều điều. Về đến nhà, hắn đã thấy Luhan đứng trước cửa lo lắng. Luran thấy ba mình thì chạy ào đến, ôm lấy chân. “Ranran, con đi đâu vậy? Biết ba và bố lo lắng cho con lắm không? Bố đã đi tìm con mãi đấy!” “Ran đi với chú đồng nghiệp của ba mà!” “Đồng nghiệp?” Cậu ngước lên nhìn, thấy hắn, mặt cậu đanh lại. Đúng lúc ấy, Yifan quay về nhà, người ướt đẫm mồ hôi. “Giám đốc Mada?” Rồi anh nhìn cậu, rồi lại nhìn hắn. “Yifan, anh đưa Luran vào nhà đi!” Yifan gật đầu, hôn nhẹ vào má cậu rồi đưa con bé vào nhà. Trước khi vào còn đặt khẽ tay mình lên vai cậu, bảo cậu bình tĩnh đi. Bởi hắn biết, giám đốc Mada là người không tầm thường khi làm Luhan lộ ra khuôn mặt đáng sợ đó. Oh Sehun kéo cậu vào xe hắn. Luhan không chống cự, ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ lái. Hắn lái xe rất lâu, rồi dừng lại ở một nơi nào đó, cậu cũng không thèm quan tâm. “Nói đi, có chuyện gì?” Cậu nhàn nhã nhếch lông mày. “Đứa bé đó…Luran…” Khóe miệng cậu nhênh nhếch lên nén cười. “Giám đốc Oh, đừng nói là anh đang nghĩ con bé là con của anh nhé?” “Nói sự thật cho tôi biết!” “À, vài ngày sau khi tôi ra nước ngoài, tôi quen Yifan. Buồn đời nên làm tình với hắn. Làm xong thì có con. Hắn cũng yêu thương tôi và tôi cũng có cảm tình với hắn nên tôi quyết định sinh nó ra. Sau đó chúng tôi đi làm giấy đăng kí kết hôn, sau đó về đây! Vậy là đủ chi tiết chưa?” Hắn cau mày, mặt đỏ bừng lên. “Cậu nói dối! Rõ ràng là hai người đến năm thứ 2 còn chưa thân với nhau! Rõ ràng Luran còn nói với tôi Wu Yifan là bố nuôi của nó! Hơn nữa lại còn nói với mọi người là con bé được nhận từ cô nhi viện!” Luhan cười ha hả, nhìn hắn đầy ý cười. “Anh điều tra về tôi à? Thôi không sao, nhưng anh ngu ngốc ghê. Anh không biết xã hội này kì thị người đồng tính à? Tôi mà come out, thì tôi sẽ bị diệt trừ. Tôi trên danh nghĩa đã nhận nuôi con bé từ cô nhi viện, nhưng thực ra nó là sản phẩm của tôi và Yifan. Còn việc thân hay không thân đó hả? Chúng tôi chỉ cần thân nhau ở nhà, hay là ở nơi không có mọi người thôi!” Mắt hắn lằn lên những tia máu nổi giận. Hắn tát cậu. “Im miệng!” Hắn bóp lấy hai má cậu, lôi cậu lại gần hắn. Hắn ấn sát môi mình vào môi cậu, cưỡng chế một cách mạnh mẽ. Mặt cậu bị hắn bóp đến biến dạng, đau đớn. Hai mày nhăn lại, nước miếng chảy ra từ kẽ răng. Lưỡi hắn mạnh mẽ mà xuyên vào khuôn miệng cậu, bắt lấy cái lưỡi đang trốn tránh của cậu. Cậu vùng vẫy ra khỏi vòng tay hắn, cho hắn một cái tát mạnh, cho hắn tỉnh ngộ. “Con mẹ nó, anh điên rồi!” Nói rồi cậu vội mở cửa xe, chạy ra bên ngoài. Đây là đường quốc lộ, đã đêm nên không còn một bóng xe. Cậu cứ chạy, chạy mãi, chạy đến khi không còn sức lực. Cậu có cảm giác là hắn vẫn đang còn đuổi theo mình. Ảo giác thôi, hắn đâu có thừa hơi đến vậy. Chẳng biết đã chạy được bao lâu, chân không còn sức nữa, cậu ngã quỵ xuống. Nước mắt từ lúc nào đã chảy khắp mặt. Nơi ngực trái đau như thể vừa bị ai đâm, nước mắt cừ giàn giụa khắp mặt. Luran là con của Yifan, cậu chỉ muốn nói với hắn như thế thôi… Sờ trong túi mình, vẫn còn điện thoại. Cậu vội nhấn điện thoại cho hắn. [Alo bảo bối, cậu đang ở đâu?] “Yifan, anh đến đón tôi đi!” [Được rồi, cậu đang ở đâu? Cậu đang khóc à? Chết tiệt!] “Tôi không khóc, tôi không biết tôi đang ở đâu nữa, mau tới đón tôi….” Cậu không kìm được nữa, vừa khóc òa lên trong điện thoại vừa nói cho hắn. [Được rồi ngồi im đó, tôi sẽ tới ngay. Cậu bật GPS trong điện thoại lên đi, chỉ một lát rất nhanh thôi, tôi sẽ đến, cậu….] Luhan nghe đến đấy, buông thõng điện thoại. … END CHAP 25 Con phải nói trước cho chúng ta biết rằng con không phải là vua thực should have told us that you weren't a real phải đi học thôi"- Sreypov nhớ lại lời cha mình need to get an education," Sreypov recalls her father là nguyên nhân của khổ, con phải đoạn is the cause of suffering; you should eliminate một thứ duy nhất con phải bận tâm là hãy thành only thing you need to worry about is being phải cẩn trọng không được tiết lộ cái tên của got to be careful not to mention my lên, Josh, con phải kéo khóa áo khoác vào on, Josh, you gotta get your jacket phải nói tất cả chuyện này với một ai đó, anh bạn need to talk about all this with someone, cuối cùng mà con phải làm là hãy nói một điều gì last thing you need to do is to say phải cắt nhượng ngựa và đốt xe chúng nó.”.You are to hamstring their horses and burn their chariots.'.You got to pretend they ain't there.”.Nếu đó là ước mơ của con, con phải theo đuổi it's your dream, you need to pursue phải làm một cái gì để chận đứng nó.”. Nội dung “Đứa bé này không phải con của anh đâu” Đôi mắt Simon lạnh lùng trước những lời cô nói. Rõ ràng là anh đang cười, nhưng với một giọng điệu kỳ lạ và lạnh sống lưng, Simon hỏi cô ” Là vậy sao?” Giọng nói trầm thấp mờ ám đó, giả vờ dịu dàng. Sự tức giận trong giọng nói của anh đủ lạnh lùng và tàn nhẫn để đóng băng mọi nơi xung quanh anh. “Vậy thì, đứa trẻ đó là của thằng nào?” Anh tức giận. Cô đã biết anh trong một thời gian dài, đó là lý do tại sao cô có thể hiểu, giọng nói phát ra khi anh không còn kìm nén được cơn tức giận của mình. Nhưng… tại sao anh ta lại khó chịu như vậy? “Nếu anh biết, anh sẽ làm gì?” “Thằng khốn đó thậm chí không thể là một người cha tốt vậy nên…” ” Vậy nên thế nào?” “Ta sẽ không thể để anh ta sống đâu ” Trời ạ… Cô gặp rắc rối rồi. Sau khi nhìn thấy đôi mắt xanh của anh sáng lên như lửa, giờ cô không thể nào nói với anh rằng đó là con của anh. Trả lời truynl96 3.“Ai nói nó là con anh?”“Em nói thế là sao?”“Bé Tùng không phải con anh, đừng nhận vơ nữa.”Tôi cười khẩy, đưa tay về hướng cửa lớn đang rộng mở, điệu bộ tiễn khách rõ ràng“Giờ thì mời anh về cho.”Hắn sững sờ, bó hoa đang ôm trong tay đột nhiên rơi xuống sàn nhà, ánh mắt đang sáng lấp lánh kia vài giây trước còn ánh lên vẻ hào hứng khi biết tin mình đã làm cha thì giờ đây sụp xuống như rơi vào tuyệt níu lấy vai tôi, gặng hỏi“Không thể nào như thế được, em đang nói dối anh đúng không? Anh biết em giận anh nhưng em có thể đừng đối xử với anh như vậy được không?”Sáu năm trước, đúng là hắn sai khi đã đơn phương đệ đơn lên tòa đòi li hôn vợ, nhưng đó là vì lúc đó hắn quá nghèo, không có bất cứ thứ gì trong tay, thời điểm đó, hắn là một thằng thất bại không hơn không không muốn người con gái hắn yêu phải chịu khổ cùng mình. Vì khi ấy, nếu nhìn vè phía tương lai, hắn chẳng thể thấy gì ngoài một màu xám giờ thì khác rồi, hắn đã thành công, đã có thể lo cho người hắn yêu một cuộc sống sung túc, hắn đã có thể đường hoàng đến đứng trước mặt vợ mình, tự tin nắm lấy tay cô cuộc sống này sao mà tàn nhẫn với hắn quá…Ngước nhìn đôi mắt màu nâu sậm đầy đau đớn của chồng cũ, lòng tôi như nhói lên nhưng hai tay đẩy hắn ra, nhích người giữ khoảng cách, lạnh lùng đáp lại“Anh giả ngu hay ngu thật thế? Tại sao sau sáu năm anh vẫn chẳng hề thay đổi chút nào vậy, đồ cố chấp? Anh nghe cho kĩ đây, thằng bé không phải con anh, đừng mơ mộng hão huyền nữa.”Dường như đã rơi vào tuyệt vọng, hắn buông thõng hai tay, khẽ bặm môi, một lúc sau mới mấp máy hỏi tôi“Vậy cha đứa bé là ai? Anh ta đâu rồi?”Tôi thản nhiên đáp lại “Trong tù.”Hắn đột ngột trừng mắt nhìn tôi, vẻ mặt từ tuyệt vọng chuyển sang hoảng hốt“Tại sao em lại có con với một người như vậy, có phải hắn cưỡng ép em đúng không?”“Không có. Anh ấy đối xử rất tốt với tôi, vào tù vì trước đây lỡ tay đâm một tên dám tán tỉnh tôi ấy mà.”đoản tieuthuyet ngontinh xh xhtt tt viral Sun🌞🌞🌞

nó không phải con anh